| 
			 
			"Anh hùng cường 
			cảnh phương danh thọ 
			Tu sát đê đầu vị tử 
			nhân..." 
			Tường Đông 
			
			(Minh Tấn tóm 
			lược) 
			
			  
			       
			Tường Đông nghĩa là bức tường phía đông, nghĩa bóng là nơi có giai 
			nhân người đẹp ở, mà cũng là nơi giai nhân tài tử trao t́nh. 
			       
			Khi nói đến Tường Đông th́ người ta liền liên tưởng đến Tống Ngọc.  
			Tống Ngọc là chàng trai có sắc đẹp, thơ hay, phú giỏi, cốt cách 
			giang hồ, tính t́nh trăng hoa đă nổi tiếng làm nhiều mỹ nhân say mê 
			đến nỗi phải ôm ấp những trang t́nh hận.  Tống Ngọc là người nước Sở, 
			vừa lớn lên đă ôm mộng hải hồ, gió trăng.  Nơi chàng ở thường là 
			những nơi có gái đẹp, rượu ngon. 
			Trong 
			bài phú Tự T́nh của Tống Ngọc có viết: 
			
			Thiên hạ chi giai nhân 
			Mạc 
			nhược ư Sở quốc 
			Sở 
			quốc chi lệ giả 
			Mạc 
			nhược ư thần Lư 
			Thần 
			Lư chi mỹ giả 
			Mạc 
			nhược thần đông gia chi tử. 
			  
			Minh 
			Tấn tạm dịch là: 
			Giai 
			nhân trong thiên hạ 
			
			Không đâu bằng nước Sở 
			
			Người đẹp trong nước Sở 
			
			Không đâu bằng xóm Lư 
			Giai 
			nhân trong xóm Lư 
			
			Không bằng con gái của vị hạ thần phía đông… 
			  
			       
			V́ vậy chữ Tường Đông do đó mà đi vào điển tích với một trang t́nh 
			sử lâm ly đầy máu lệ của một người con gái…  
			       
			Vương Trung là một vị đại thần nước Sở, trong khi nước sở có giặc, 
			vua Sở phái ông đem quân đánh dẹp v́ ông đem quân đến chậm trễ không 
			cứu văn được t́nh thế bị vua Sở giáng chức làm Thiên Hộ Vệ Quân tại 
			Nam Dương, thế là Vương Trung đem gia quyến cùng đến Nam Dương. 
			       
			Vương Trung có người con gái tên là Vương Kiều Loan tuổi độ trăng 
			tṛn, tuổi xuân phơi phới, mắt xanh chưa để ư đến ai, năm tháng lặng 
			lẽ trong khuê pḥng vui với sách đèn thơ mộng.  Nàng rất đẹp, thong 
			minh, lại được cha mẹ nuông chiều nên từ nhỏ đă thong kinh sử, văn 
			hay chữ tốt.  Nếu là con trai với tài năng ấy ắt chiếm bảng vàng dễ 
			dàng.  Tiếc thay nàng là thân bồ liễu, trong thời ấy, dù có lắm tài 
			năng cũng chỉ để chọn một tấm chồng siêu quần xuất chúng mà thôi.  
			Cũng chính v́ lẽ đó mà nàng lựa măi chưa gặp được người trong ḷng 
			nàng.  Kiều Loan có một người cô là Tào Di, bị goá nên mẹ nàng đem 
			về ở chung với gia đ́nh sớm hôm bầu bạn với Kiều Loan. 
			       
			Một hôm vào tiết Thanh Minh, hoa cỏ trong vườn tranh nhau đua nở, 
			Kiều Loan cùng Tào Di và mấy nàng thị nữ đến hoa viên thưởng ngoạn. 
			 Hoa xuân muôn màu, cảnh xuân muôn vẻ, giửa lúc ong bướm chập chờn 
			th́ bên bức tường có một chàng trai đăm đăm nh́n Kiều Loan không 
			chớp mắt.  Kiều Loan thoắt trông đôi mắt gợi t́nh ấy khiến nàng e 
			thẹn, đôi má ửng hồng, cúi nh́n xuống đất, vẻ tươi vui của cô gái 
			chưa đầy những ngượng ngùng bối rối, nàng núp vào sau lưng Tào Di và 
			giục Tào Di trở về.  Cảnh vật trong vườn trở nên im lặng chàng thanh 
			niên lê bước vào vườn.  Chàng chống tay lên ghế đá thở dài, nh́n 
			bâng quơ.  Chợt trông thấy dưới gốc cây có một vật trắng ǵ, chàng 
			bước đến gần th́ đó là chiếc khăng the, mùi hương c̣n đượm nồng nàn.  
			Chàng mỉm cười nhặt khăn lên, nâng niu trong ḷng bàn tay có vẻ tŕu 
			mến lắm.  Bổng bên tường có tiếng động rồi một bóng thiếu nữ hiện ra 
			chàng liền núp sau khóm hoa chờ xem. 
			Khi 
			đoán biết thiếu nữ kia là người hầu đi t́m khăn cho tiểu thơ, chàng 
			cất giọng nói: 
			-Cô 
			nương ơi! đừng t́m uổng công, chiếc khăn đă rơi vào tay người khác 
			rồi! 
			Nàng tỳ 
			nữ đứng nh́n chàng thư sinh, thấy chàng có vẻ phong lưu, tuấn tú 
			liền bước đến chào hỏi: 
			-Thưa 
			công tử, nếu công tử lượm được khăn xin trao trả ơn ấy không bao giờ 
			quên. 
			Chàng 
			thư sinh hỏi: 
			-Chiếc 
			khăn của ai đánh rơi mà nàng xin đ̣i? 
			Nàng tỳ 
			nữ thấy vẻ đẹp của chàng trai thuộc vào hàng tuấn tú, thanh nhă nên 
			không dám khinh thường, mặc dù lời nói có vẻ lả lơi đùa cợt.  Nàng 
			nói: 
			-Chiếc 
			khăn là của tiểu thư tôi, xin người cho biết quí danh để tiểu thư 
			đáp tạ. 
			Chàng 
			thư sinh đáp: 
			-Tôi họ 
			Tống tên Ngọc, người quận Ngô Châu, hiện cư ngụ ngay mé sau tôn phủ. 
			Tỳ nữ 
			reo to: 
			-A! Té 
			ra công tử nhà ở mé sau mà lâu nay tôi không biết, tiểu thư tôi tên 
			Kiều Loan, con gái quan Thiên Hộ. 
			Tống 
			Ngọc hỏi: 
			-Tiểu 
			thư cô là Kiều Loan, tên đẹp lắm! C̣n cô tên ǵ? 
			Tỳ nữ e 
			thẹn, chum chím cười đáp: 
			-Tôi 
			tên Minh Hà. 
			Tống 
			Ngọc trêu cợt: 
			-Đẹp cả 
			thầy lẫn tṛ, nhưng thôi bây giờ tôi nhờ cô trao cho tiêu thơ bứt 
			thư được không? 
			Minh Hà 
			không dám nhận nhưng sợ làm phật ư chàng trai e chàng không trả khăn 
			nên chiều ḷng, nói: 
			-Được, 
			công tử cứ trao cho tôi. 
			Tống 
			Ngọc nói: 
			-Cô chờ 
			tôi một chút, tôi sẽ ra ngay. 
			       
			Nói xong chàng nhảy qua tường, đi mất.  Một lúc sau, Tống Ngọc trở 
			ra tay cầm một tấm hoa tiên trao cho Minh Hà. 
			Minh Hà 
			chỉ thấy thư mà không thấy khăn ḷng không vui đáp: 
			-Đă 
			không trả khăn sao c̣n bắt đưa thơ? Tôi không dám nhận đâu. 
			Tống 
			Ngọc cười nói: 
			-Cô 
			đừng lo! Hễ tiểu thư cô phúc đáp thư này th́ chiếc khăn lập tức trả 
			lại. 
			       
			Minh Hà cực chẳng đă phải nhận tấm hoa tiên của Tống Ngọc, rồi bước 
			vào nội phủ.  Trong lúc đó Kiều Loan đang ngồi đợi Minh Hà tại 
			thư pḥng, ḷng bồn chồn vừa thấy Minh Hà bước vào nàng hỏi ngay: 
			-Sao, 
			chiếc khăn có t́m ra không? 
			Minh Hà 
			ấp úng đáp: 
			-Thưa 
			tiểu thư, chiếc khăn đă lọt vào tay… chàng công tử đẹp trai ban 
			chiều cứ nh́n tiểu thư đó. 
			Thấy 
			Minh Hà cũng để ư đến chàng trai ban chiều, nàng làm ra vẻ nghiêm 
			nét mặt nói: 
			-Sao em 
			không đ̣i? 
			Minh Hà 
			đáp: 
			-Em có 
			đ̣i, nhưng chàng ấy lần khần quá đă không chịu trả khăn c̣n buột em 
			đem tờ hoa tiên này cho tiểu thư. 
			Kiều 
			Loan nóng ḷng nói: 
			-Người 
			ấy có xưng tên họ, quê quán ở đâu không? 
			Minh Hà 
			nói: 
			-Người 
			đó Họ Tống tên Ngọc, quê ở Ngô Giang, cha làm quan Tư Giáo, hiện ngụ 
			sát bên vách phủ đường. 
			       
			Nói xong Minh Hà tḥ tay vào túi lấy ra tấm hoa tiên trao cho Kiều 
			Loan.  Kiều Loan cố nén xúc động mở thư ra xem, trong có bài thơ: 
			Phạ 
			xuất qui nhân phận ngoại hương 
			
			Thiên công giao phó hữu t́nh lang 
			Ân 
			cần ky thủ tương tư cú 
			Nghi 
			xuất hồng ty xuất động pḥng. 
			  
			Minh 
			Tấn tạm dịch: 
			Khăn 
			ai phản phất đượm mùi hương 
			Trời 
			khiến xui cho kẻ vấn vương 
			Tha 
			thiết gởi người tương tư khúc 
			Tơ 
			hồng mong tỏ nỗi yêu đương. 
			  
			       
			Đọc xong mấy câu thơ đó, Kiều Loan nửa mừng nữa thẹn.  Tuy nhiên 
			nàng làm ra vẻ điềm tỉnh nói: 
			-Từ nay 
			em đừng đ̣i chiếc khăn nữa cho khỏi sanh ra việc lôi thôi.  Chàng có 
			nhờ đưa thư cũng đừng nhận. 
			Tuy nói 
			như vậy nhưng sau khi về khuê pḥng suy đi nghĩ lại nàng quyết định 
			viết thơ hồi đáp: 
			
			Thiếp thân nhất điểm ngọc vô hà 
			Linh 
			thị hầu môn tướng tướng gia 
			T́nh 
			lư hữu thân đồng đối nguyệt 
			Nhàn 
			trung vô sự độc khán hoa 
			Biết 
			ngô chi hứa lại kỳ phượng 
			Thúy 
			trúc nang dung nhập lăi nha 
			Kỳ 
			dữ dị hương cô lănh khách 
			Mạc 
			tương tâm sự loạn như ma. 
			  
			Minh 
			Tấn tạm dịch: 
			Thân 
			em tựa khối ngọc vô t́nh 
			
			Trong chốn pḥng loan đượm nét trinh 
			Đêm 
			đến bên mành cùng thưởng nguyệt 
			Ngày 
			về thong thả ngắm hoa xinh 
			Cành 
			ngô phượng vĩ khoe màu thắm 
			Khóm 
			trúc nghiêng ḿnh dáng mỏng manh 
			Nhắn 
			gởi đôi lời cùng lữ khách 
			Đừng 
			trao tâm sự kẻo đinh ninh. 
			  
			       
			Viết xong Kiều Loan trao cho Minh Hà, dặn đi theo ngả sau, đừng để 
			ai thấy.  Minh Hà làm theo, lúc đó Tống Ngọc cũng nóng ḷng đợi tin. 
			Thấy 
			Minh Hà bước ra, Tống Ngọc hỏi: 
			-Tiểu 
			thư có phúc đáp thư chứ? 
			Minh Hà 
			tủm tỉm cười tinh quái nói: 
			-Có, 
			nhưng công tử phải trả chiếc khăn trước đă. 
			Tống 
			Ngọc thấy dáng điệu của Minh Hà cũng dễ mến, mỉm cười nói giọng cợt 
			đùa: 
			-Tiểu 
			thư cô phúc đáp, tôi tưởng chiếc khăn kia không cần thiết nữa.  Hăy 
			đưa thơ cho tôi rồi sẽ hay. 
			       
			Minh Hà trao tấm hoa tiên cho Tống Ngọc, chàng trai mở ra đọc.  Bao 
			lời lẽ trong thơ khiến Tống Ngọc khâm phục vô vàng.  Tài sắc ấy ngàn 
			vàng khó mua dù Tống Ngọc là một chàng trai đa t́nh, trăng gió, tuổi 
			c̣n trẻ nhưng Tống Ngọc một tay đă mở biết bao khóa Động Đào Nguyên 
			để vào hái hoa bắt bướm. 
			Rồi từ 
			đó thư từ qua lại, Kiều Loan gợi ư Tống Ngọc tính chuyện mối mai, 
			nhưng Tống Ngọc viện cớ đủ điều và Tống Ngọc muốn gần gũi Kiều Loan 
			về việc trăng gió.  Một chiều Tống Ngọc lén đến vườn hoa gặp Kiều 
			Loan tỏ ư muốn sang pḥng hương một lần cho biết. 
			Kiều 
			Loan e thẹn đáp: 
			-Tuổi 
			trẻ có ư cuồng loạn, mong muốn những chuyện vu vơ chỉ sợ sau này hối 
			không kịp. 
			Tống 
			Ngọc thề thốt hết lời nhưng Kiều Loan không chấp thuận. 
			Tuy 
			nhiên khi Tống Ngọc ra về th́ Kiều Loan sai Minh Hà đem đến một tấm 
			hoa tiên, thơ: 
			Ám 
			tương tế ngữ kư anh tài 
			
			Thảng hương nhân tiện mạc loạn khai 
			Kim 
			dạ hương khuê xuân bất toả 
			
			Nguyệt di hoa ảnh ngọc nhân lai. 
			  
			Minh 
			Tấn tạm dịch: 
			Lời 
			này xin ngỏ đến cùng ai 
			
			Thiếp sợ dèm pha kẻ lắm lời 
			Đêm 
			đến pḥng hương xin mở rộng 
			Bóng 
			hoa trăng tỏ đón chân người. 
			  
			       
			Đọc xong thơ Tống Ngọc như điên dại.  Đêm ấy khi hoàng hôn vừa rủ 
			bóng, vầng trăng vừa ló sau mành soi vào đáy ḷng của kẻ say sưa 
			cuồng nhiệt.  Bên rèm mấy đóa hoa đang hững hờ chờ hứng những giọt 
			sương đêm.  Tống Ngọc vội vàng nhẹ bước băng qua tường đông đến 
			hương pḥng.  Khi đến cửa pḥng thấy Minh Hà mặt buồn thiu, cô gái 
			hóm hỉnh ấy lẽ ra có những cử chỉ ṿn vă, nhưng má hồng đang độ xuân 
			xanh nghĩ đến thân phận ḿnh mà buồn tuổi… trước chàng thanh niên 
			tuấn tú ấy.  Thấy Tống Ngọc vào, Kiều Loan bổng đổi nét mặt lạnh 
			lùng sai Minh Hà mời Di Nương (Tào Di) đến để hội kiến.  Tống Ngọc 
			trong lúc rạo rực nhưng trông thấy Kiều Loan không hiểu ǵ cả, mặt 
			mày xám ngắt ḷng chỉ thấy một nỗi e dè lo sợ. 
			Kiều 
			Loan thấy vậy mỉm cười nói: 
			-Thiếp 
			vốn người đoan chính cũng mong chàng không phải kẻ phàm phu.  Chúng 
			ta v́ chữ sắc tài mà yêu nhau nhưng chỉ sợ vườn xuân cánh bướm, biết 
			ḷng có giữ chữ ước nguyền không?  Vậy chúng ta hăy cùng nhau trước 
			thân mà thề nguyện “răng long đầu bạc.”  Nếu chẳng thề té ra chúng 
			ta v́ ân ái mà quên nghĩa đá vàng? 
			Vừa lúc 
			đó Di Nương bước vào, Tống Ngọc nhờ Di Nương đứng ra chứng minh lời 
			thề nguyện. 
			Di 
			Nương nói: 
			-Hai 
			cháu muốn ta chứng kiến th́ phải lập lời thề, lưu lại làm bằng cớ. 
			Tống 
			Ngọc không chút e ngại, vội lấy bút viết lời minh thệ.  Di Nương 
			cười nói: 
			-Ta thử 
			ḷng công tử đó thôi, t́nh yêu ở tại ḷng ḿnh không phải bằng lời 
			nói. 
			       
			Dứt lời, Di Nương cho người đem rượu và hoa quả đến, ba người ngồi 
			uống rượu cho đến khuya.  Di Nương xin ra về thế là chuyện trăng hoa 
			đă sẩy ra tại sau tường đông… cứ vài ngày Kiều Loan sai Minh Hà đến 
			mời Tống Ngọc.  Tống Ngọc là kẻ đa t́nh khi hoa bướm gần nhau dù hoa 
			rừng hay bướm dại đi nữa th́ làm sao khỏi cảnh trùng phùng và chuyện 
			gió trăng giữa Tống Ngọc và Minh Hà diễn ra trong âm thầm của kẻ tôi 
			đ̣i bất hạnh sớm khuya hầu hạ.  Thời gian trôi qua trong lặng lẽ 
			cuộc yêu đương thầm kín cũng êm đềm trôi qua, một hôm Tống Ngọc ngỏ 
			lời cầu hôn. 
			       
			Vương Thiên Hộ lâu nay biết Tống Ngọc là một kẻ đa t́nh phóng đăng 
			nên nhất định không gả Kiều Loan nhưng ông không biết bao năm trời 
			nơi tường đông bướm ong đă quấy động.  Tống Ngọc bị từ hôn nên 
			thả bước giang hồ tiếp tục cuộc đời trăng gió.  Riêng Kiều Loan từ 
			ngày vắng Tống Ngọc đă mang bệnh trầm tư, h́nh dáng gầy g̣ mỗi ngày 
			một yếu đi.  Trước khi chết nàng đă cầm bút viết ba mươi bài thơ 
			tuyệt mệnh và một bài Trường Hận Ca… 
			  
			Minh 
			Tấn 
			Tài 
			liệu tham khảo: Điển Tích Xưa  |