| 
				 
    
    			 
				
       | 
				
			 
			"Thiên nhai địa 
			giốc hữu tận thời 
			Nghi chỉ tương tư vô 
			tận xứ..." 
			Khối T́nh 
			
			(Minh Tấn tóm 
			lược) 
			
			  
			
			
			
			"Nợ t́nh chưa trả cho ai?  
			Khối t́nh mang xuống tuyền đài chưa tan..."
			 
       Điển tích Khối T́nh lấy từ T́nh Sử Trung 
			Quốc về mối t́nh bất hạnh của Trương Chi, Mỵ Nương.  
			Vào đời Đường, có một vị quan Thừa Tướng sanh được một người con gái 
			rất đẹp, tên là Mỵ Nương. Mỵ Nương sống trên nhung gấm, được hưởng 
			vinh hoa phú quư, nuông chiều đủ thứ. Lúc nàng vừa tuổi trăng tṛn 
			th́ vị quan tuổi đă cao nên từ quan xin về dưỡng lăo. Được một sự 
			nghiệp giàu có và một địa vị cao sang vị quan không cần ǵ hơn chỉ 
			mong dựng một ngôi biệt thự bên bờ sông chiều chiều ra đứng nơi lan 
			can đọc thơ, hóng gió hay nh́n ḍng nước chảy in bóng trăng trong để 
			hưởng các thú vui trong thiên nhiên mà chỉ có lúc nhàn rỗi nơi thôn 
			dă mới cảm được nét thi vị đó.  
       Ngôi biệt thự đă dựng xong vị quan liền đưa 
			vợ con và người hầu về cư ngụ. Nàng Mỵ Nương vẫn hưỡng cuộc sống của 
			một vị tiểu thơ đài trang đó. Ngày ngày quanh quẩn trong khuê pḥng, 
			lúc đọc sách, lúc thêu thùa, có lúc vén rèm châu bâng khuâng nh́n 
			xuống ḍng sông hiu quạnh. Có những đêm trăng lên Mỵ Nương cũng theo 
			cha mẹ nàng ra hóng gió bên lan can để đùa vui bên những đóa hoa, 
			khóm cúc. Vào một đêm mùa thu, ánh trăng rằm lơi lả vào song thưa 
			khiến ḷng nàng bâng khuâng như đang thiếu một cái ǵ trong cơi u 
			minh ấy, nàng vén rèm nh́n ra ngoài th́ thấy mẹ nàng đang thơ thẩn 
			trước hiên, nàng đẩy cửa bước ra đứng dựa vào gốc cây đào bên cạnh 
			hồ sen. Một làn gió từ phía sông thổi vào mát rượi, xa xa văng vẳng 
			một điệu sáo du dương trầm bổng khiến nàng thích thú vô cùng. Tiếng 
			sáo mỗi lúc một gần và phát ra từ một chiếc thuyền con đang bập bềnh 
			trên sông nước. Đôi mắt nàng Mỵ Nương không rời chiếc thuyền con ấy, 
			nhưng tiếng sáo chỉ trổi lên vài khúc nhạc rồi im bặt và chiếc 
			thuyền con cũng trôi về nơi cuối trời vô tận. Vắng tiếng sáo, Mỵ 
			Nương cảm thấy ánh trăng không c̣n đẹp nữa mọi cảnh vật quanh nàng 
			như cô quạnh vô nghĩa nàng rảo bước vào khuê pḥng. Đêm hôm sau, 
			cũng vào lúc trăng sáng nàng lại nghe tiếng sáo ấy. Nàng vội vén 
			mành bước ra sân nh́n xuống mặt sông và thấy ḷng ḿnh rộn lên một 
			niềm vui khác lạ. Nàng dơi mắt nh́n theo chiếc thuyền trôi xa xa cho 
			đến lúc không c̣n nghe tiếng sáo nữa nàng mới quay về khuê pḥng.
			 
       Nối tiếp mấy đêm liền, đêm nào nàng cũng 
			chờ nghe tiếng sáo trên sông với một tâm trạng mông lung khao khát. 
			Tiếng sáo đă đem đến cho nàng một sức sống, một ước mơ, một cảm giác 
			mà nàng chưa bao giờ có. Nhưng tiếng sáo chỉ đem niềm vui đến cho 
			nàng vỏn vẹn ba đêm đến đêm thứ tư nàng không c̣n nghe nữa. Nguồn 
			vui ḷng nàng như vụt tắt, nàng vào khuê pḥng nằm ôm gối mộng. Nàng 
			mơ rằng kẻ thổi sáo kia phải là một chàng thư sinh tuấn tú, một 
			chàng trai ôm mộng hải hồ, đi khắp đó đây du ngoạn để t́m nguồn cảm 
			hứng thiên nhiên. Bàn tay chàng là bàn tay có những ngón nơn nà khi 
			lướt qua ống sáo điều khiển những cung trầm bổng quyến rũ. Tâm hồn 
			chàng là cả bầu vũ trụ đầy hoa lệ chứa muôn vàn t́nh yêu. Nàng mơ 
			mộng triền miên khiến cho nàng mỗi lúc một say đắm và nàng cứ mong 
			đợi hằng đêm nhưng tiếng sáo và con thuyền đâu vắng bặt và chết lịm 
			dưới sương thu. Nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn nàng, rồi một hôm nàng 
			nhuốm bệnh không thuốc than nào chạy chữa, các danh y trong vùng đều 
			lắc đầu. Một đêm trăng thanh lúc Mỵ Nương đang mê man trên giường 
			bệnh th́ văng vẳng ngoài sông vắng, tiếng sáo d́u dặt nổi lên, giọng 
			trầm bổng theo gió đưa vào mành trúc. Mỵ Nương bừng tỉnh, đôi mắt mở 
			to, trên làn môi héo điểm một nụ cười. Nàng nằm im tâm hồn như đang 
			bay bổng theo tiếng sáo mông lung.  
       Nhưng rồi tiếng sáo lại im bặt, tâm hồn 
			nàng trở về trạng thái mê man. Mẹ nàng đem việc đó nói lại với chồng. 
			Quan Thừa Tướng liền cho người đi t́m người thổi sáo, biết được 
			chàng tên là Trương Chi sống nghề đánh cá. Anh ta nghèo khổ không 
			nhà cửa, sự nghiệp chỉ có một chiếc thuyền nan đêm ngày xuôi ngược 
			trên sông, nay đầu ghềnh, mai cuối băi. Quan liền sai hai tên nô bộc 
			đem theo ít bạc vàng hàng đêm neo thuyền dưới sông t́m kiếm cho được 
			Trương Chi. Một buổi chiều chạng vạng, Trương Chi vừa đánh xong một 
			mẻ lưới ở đầu ghềnh, toan nhổ sào th́ có hai tên lính hầu cặp thuyền 
			đến hỏi:  
			- Người đánh cá kia có phải Trương Chi không?  
       Trương Chi ngơ ngác nhưng sau đó chàng biết 
			được hai tên lính hầu vâng lệnh quan mời chàng đến thổi sáo cho tiểu 
			thư nghe. Trương Chi có tâm hồn nghệ sĩ, giàu t́nh cảm, nên nghe nói 
			thổi sáo cho một cô gái nghe th́ không hề từ chối. Chàng cuốn tay 
			lưới, gói trọn hành trang và quay mũi thuyền. Hai tên lính hầu cũng 
			cập thuyền và nói cho Trương Chi an ḷng:  
			- Anh đánh cá ơi! Anh đừng lo nếu anh thổi sáo hay th́ số tiền 
			thưởng gấp trăm lần tiền đánh cá của anh đấy.  
       Trương chi mỉm cười không đáp, tâm hồn 
			chàng như đang theo đuổi một ư nghĩ ǵ xa xôi. Chàng theo hai tên 
			lính vào biệt thự và được quan tiếp đón nồng hậu. Trước cảnh giàu 
			sang ấy ḷng Trương Chi cảm thấy ái ngại, tuy nhiên ḷng tử tế của 
			vợ chồng quan Thừa Tướng làm chàng bớt sợ sệt. Sau khi mời Trương 
			Chi dùng trà, quan nhờ Trương Chi thổi sáo. Trương Chi tuân lời đem 
			sáo ra thổi, tiếng sáo vừa cất lên th́ trong giường bệnh Mỵ Nương 
			đang mê man bỗng tỉnh lại, tâm hồn nàng đang thả theo tiếng nhạc, 
			rồi nàng ngồi phắt dậy hỏi mẹ:  
			- Ai thổi sáo vậy?  
			Người mẹ đáp:  
			- Người thổi sáo là Trương Chi, sống bằng nghề chài lưới trên sông. 
			Thấy con lâm bệnh nên mời người ấy đến thổi cho con nghe.  
			Mỵ Nương nhỏm dậy như muốn bước ra khỏi giường. Mẹ nàng đến ngăn lại, 
			nói:  
			- Con định đi đâu?  
			My Nương đáp:  
			- Con muốn gặp mặt người ấy!  
			Người mẹ xua tay nói:  
			- Không! Con c̣n đang yếu, đừng ra ngoài bất tiện. Nếu con muốn gặp 
			mặt để mẹ cho người mời người ấy vào.  
			Một lúc sau quan dẫn Trương Chi vào pḥng. Bức rèm vừa vén lên, h́nh 
			bóng Trương Chi vừa hiện ra, Mỵ Nương trông thấy bỗng hét lên một 
			tiếng thất thanh và nói:  
			- Hăy đuổi gă ra!  
       Bọn gia nhân vội đưa Trương Chi ra ngoài 
			tức khắc, trong lúc đó Mỵ Nương thở hổn hển trên giường. Trái với 
			mọi mơ ước của ḷng nàng Trương Chi không phải là chàng trai uy nghi, 
			tuấn tú, thanh nhă như tiếng sáo của chàng. Thân h́nh chàng lùn tịt, 
			mắt lộ, mũi đỏ, miệng rộng hoác, đôi chân đi khập khễnh, quần áo dơ 
			bẩn. Mỵ Nương chán ngán thất vọng bao nhiêu mơ ước trong ḷng liền 
			chết lịm.  Trương Chi được phép quan cho về, ông tặng cho chàng 
			một số vàng bạc đáng giá nhưng chàng không nhận.  
       Mỵ Nương từ ngày gặp Trương Chi bệnh t́nh 
			rũ sạch trở nên lành mạnh như xưa nhưng nàng đă mất đi cái vẻ hồn 
			nhiên của tuổi xanh có lẻ nàng đă trưởng thành. Trái lại từ ngày gặp 
			Mỵ Nương, Trương Chị đă bị mê hoặc bỡi sắc đẹp của nàng khiến cho 
			chàng một ngày thẩn thờ, ủ rũ. Chàng biếng ăn, bỏ ngủ, không c̣n 
			thiết ǵ đến chài lưới sinh nhai. Chàng tuy xấu xí thật nhưng tâm 
			hồn chàng không phải không biết thưởng thức cái đẹp. Trương Chi một 
			người nghệ sĩ đă biết say mê âm nhạc th́ cũng biết say mê cái đẹp mà 
			trời dành cho mỹ nhân. Cuối cùng chàng lâm bệnh, chiếc thuyền con 
			trỡ thành nơi giường bệnh của một kẻ si t́nh không nhà cửa, không 
			bạn bè, không cơm cháo. Một đêm buồn, tiếng quạ kêu trên sông đưa 
			tiễn tâm hồn của một người cô độc về bên kia thế giới. Một vài đồng 
			nghiệp thương t́nh đắp cho chàng một nắm mộ bên mé sông. Thời gian 
			lặng lẽ trôi trong quên lăng, không ai c̣n nhắc đến chàng thổi sáo 
			nữa.  
       Rồi một ngày nọ… vào tiết đông, mưa rơi tầm 
			tă, nước sông dâng cao, xoáy trôi cả nấm mộ Trương Chi. Đến khi nước 
			cạn không ai t́m thấy hài cốt của chàng đâu nữa mà chỉ thấy trong 
			đáy mộ hiện ra một viên đá trong vắt như thủy tinh, tṛn và đẹp như 
			một khối ngọc.  
       Ḥn đá đó được một người lái đ̣ ngang đem 
			về để trước mũi thuyền cho khách qua đ̣ ngắm nghía. Một hôm vị quan 
			Thừa Tướng qua đ̣ trông thấy và xin mua, người lái đ̣ trao cho quan 
			ḷng không chút luyến tiếc. Vị quan đem viên đá về dùng để đè các 
			giấy tờ cho khỏi bay, trong giấy tờ phần nhiều toàn là thi phú mà 
			ông thường làm trong lúc nhàn rỗi.  
       Một hôm Mỵ Nương đi qua án thư của cha nàng. 
			Tính nàng ṭ ṃ hay xem những bài thơ, bài phú của cha, thấy viên đá 
			lạ nàng cầm lên xem. Ban đầu nàng thấy trong vắt, nhưng khi nàng 
			nh́n một lúc th́ bỗng nhiên bóng h́nh của chàng trai xấu xí thổi sáo 
			ngày xưa hiện ra trong viên đá ấy. Nàng cảm nghĩ đến hoàng cảnh cuộc 
			đời người nghệ sĩ v́ thân phận nghèo nàn v́ thân h́nh xấu xí mà ôm 
			chặt mối tương tư cho đến chết. Hai giọt nước mắt nàng trào ra trên 
			đôi mi rồi từ từ lăn xuống. Trong lúc nàng vô t́nh, không để ư giọt 
			nước mắt đă nhỏ vào viên đá tức th́ viên đá tan biến trong tay nàng…
			 
			 
			Minh Tấn  
			Tài liệu tham khảo: Điển Tích Xưa 
				 |